Yunnan - 4321km. Nét chấm phá
4321 km, đó là quãng đường mà chúng tôi vừa trải qua trong dịp nghỉ tết Nguyên đán 2007. Thời gian chỉ vỏn vẹn có 10 ngày, nhưng từng đấy ngày cũng làm thoả niềm sở thích cho chúng tôi về những chuyến đi du lịch bụi. Như các bạn biết, năm nay do lịch mặt trăng và mùa vụ giữa hai nước Việt Nam và Trung Quốc thay đổi thế nào mà tết cổ truyền Việt Nam lại sớm hơn tết Trung Quốc một ngày. Chúng tôi khởi hành từ mùng 3 Tết, tức sang đó là mùng 2 của họ. Như vậy là được ăn hai cái Tết, lần đầu tiên trong đời tôi ăn tết xa Hà Nội. Đầu năm đã gặp may mắn. Và cũng có thể, đây là điềm báo hiệu cho những phút giây mới lạ và may mắn trong những cung đường sắp tới.
4321 km, đó là tổng quãng đường tôi đã đi trong những ngày qua trên đất Vân Nam, Trung Quốc. Trong Lonely Planet, tác giả viết về Vân Nam nói: nếu bạn có một cơ hội du lịch đến một tỉnh của Trung Quốc, hãy đến Vân Nam mà không phải bất cứ tỉnh nào khác. Và chúng tôi thực sự không bị thất vọng với những gì được thấy, được nghe và được cảm. Xuyên suốt hành trình là cảm giác lâng lâng khó tả, một sợi dây liên kết lại những cảm xúc của chúng tôi, từng con người đi qua từng vùng đất, mà mỗi vùng đều có những nét văn hoá rất riêng.
4321 km, hành trình bắt đầu từ Hà Nội (sau này khi đi về tôi mới thấy Hà Nội nhỏ bé và ấm cúng, giản dị thế nào), sang Nam Ninh, tiếp đến Côn Minh, ngược phía Bắc lên Đại Lý, lên tiếp Lệ Giang và kết thúc tại Shangrila.
Với hành trình này, chúng tôi có cơ hội được ngắm tuyết, vui đùa trong tuyết. Đó là lần đầu tiên trong đời. Tuyết luôn có ở Lệ Giang lên đến tận Shangrila, quãng đường gần 200km, nơi được bao bọc bởi hàng trăm ngọn núi băng tuyết vĩnh cửu, nơi hàng trăm nghìn mạch nước tuyết tan chảy gộp lượng nước lại hình thành nên những con sông lớn nhất thế giới như Hoàng Hà ở Đông Á, Mê Kông ở Đông Nam Á.
Chúng tôi có cơ hội được sống trong thành cổ Lệ Giang, một thành cổ có hàng trăm năm của người dân tộc Nạp Tây, Trung Quốc, mà đến bây giờ kiến trúc không hề thay đổi với những kênh suối tráng lệ như những mái tóc mềm mại chảy qua những khu nhà cổ. Và thực sự choáng ngợp trước vẻ đẹp yêu kiều, thướt tha của Lệ Giang mà chúng tôi ở lại thêm 1 ngày nơi đây. Sau này, nếu có cơ hội, tôi sẽ quay lại Lệ Giang.
Đến Đại Lý, vương quốc bé nhỏ của dòng dõi vương giả họ Đoàn xưa kia trong Thiên Long Bát Bộ với nứơc hồ Nhĩ Hải xanh như soi bóng cả bầu trời, với tam tháp và một phần nguyên vẹn của thành cổ còn giữ lại.
Lên Shangrila, địa danh mà một nhà văn Anh, James Hilton, năm 1933 trong cuốn sách Đường chân trời đã mất, miêu tả nơi đây là một thiên đường trên trần thế. Một miền đất yên bình với thung lũng, thảo nguyên được bao bọc bởi những dãy núi tuyết cao sừng sững, với những hồ nứơc xanh đậm như màu da trời và trong như pha lê, với những người dân hiền lành, giản dị. Shangrila, cái tên gắn liền với tập đoàn khách sạn hàng đầu Châu Á với những khách sạn bậc nhất thế giới. Người ta đã đi tìm vùng đất mà Hilton miêu tả trong tiểu thuyết của mình ở Trung Quốc, Tây Tạng, Ấn Độ, Nepal nhưng không nơi nào có cảnh vật giống đến thế như tại Zhongdian, Vân Nam. Ý thức được giá trị của thương hiệu này, lãnh đạo Vân Nam đã quyết định đổi tên Zhongdian thành Shangrila. Chúng tôi đặt chân đến thành cổ Shangrila và thăm tu viện Shongzalin mang đậm văn hoá người Tạng, hoà mình vào những điệu múa quay vòng làm tan đi cái lạnh âm độ của xứ sở lạnh lẽo này.
Hai thành phố Côn Minh và Nam Ninh trên đường trở về mang lại cho chúng tôi những cảm giác hoàn toàn mới về sự hiện đại của những thành phố này. Tuy nhiên, mặt trái của nó chúng tôi cũng thấy được nhiều hơn.
Những phần dưới đây sẽ ghi lại những khoảnh khắc, những cung đường mà chúng tôi trải qua, cũng như những tình cảm ấm áp, những phút giây cười đùa mà những người bạn đồng hành dường như gần lại với nhau hơn.
4321 km, đó là tổng quãng đường tôi đã đi trong những ngày qua trên đất Vân Nam, Trung Quốc. Trong Lonely Planet, tác giả viết về Vân Nam nói: nếu bạn có một cơ hội du lịch đến một tỉnh của Trung Quốc, hãy đến Vân Nam mà không phải bất cứ tỉnh nào khác. Và chúng tôi thực sự không bị thất vọng với những gì được thấy, được nghe và được cảm. Xuyên suốt hành trình là cảm giác lâng lâng khó tả, một sợi dây liên kết lại những cảm xúc của chúng tôi, từng con người đi qua từng vùng đất, mà mỗi vùng đều có những nét văn hoá rất riêng.
4321 km, hành trình bắt đầu từ Hà Nội (sau này khi đi về tôi mới thấy Hà Nội nhỏ bé và ấm cúng, giản dị thế nào), sang Nam Ninh, tiếp đến Côn Minh, ngược phía Bắc lên Đại Lý, lên tiếp Lệ Giang và kết thúc tại Shangrila.
Với hành trình này, chúng tôi có cơ hội được ngắm tuyết, vui đùa trong tuyết. Đó là lần đầu tiên trong đời. Tuyết luôn có ở Lệ Giang lên đến tận Shangrila, quãng đường gần 200km, nơi được bao bọc bởi hàng trăm ngọn núi băng tuyết vĩnh cửu, nơi hàng trăm nghìn mạch nước tuyết tan chảy gộp lượng nước lại hình thành nên những con sông lớn nhất thế giới như Hoàng Hà ở Đông Á, Mê Kông ở Đông Nam Á.
Chúng tôi có cơ hội được sống trong thành cổ Lệ Giang, một thành cổ có hàng trăm năm của người dân tộc Nạp Tây, Trung Quốc, mà đến bây giờ kiến trúc không hề thay đổi với những kênh suối tráng lệ như những mái tóc mềm mại chảy qua những khu nhà cổ. Và thực sự choáng ngợp trước vẻ đẹp yêu kiều, thướt tha của Lệ Giang mà chúng tôi ở lại thêm 1 ngày nơi đây. Sau này, nếu có cơ hội, tôi sẽ quay lại Lệ Giang.
Đến Đại Lý, vương quốc bé nhỏ của dòng dõi vương giả họ Đoàn xưa kia trong Thiên Long Bát Bộ với nứơc hồ Nhĩ Hải xanh như soi bóng cả bầu trời, với tam tháp và một phần nguyên vẹn của thành cổ còn giữ lại.
Lên Shangrila, địa danh mà một nhà văn Anh, James Hilton, năm 1933 trong cuốn sách Đường chân trời đã mất, miêu tả nơi đây là một thiên đường trên trần thế. Một miền đất yên bình với thung lũng, thảo nguyên được bao bọc bởi những dãy núi tuyết cao sừng sững, với những hồ nứơc xanh đậm như màu da trời và trong như pha lê, với những người dân hiền lành, giản dị. Shangrila, cái tên gắn liền với tập đoàn khách sạn hàng đầu Châu Á với những khách sạn bậc nhất thế giới. Người ta đã đi tìm vùng đất mà Hilton miêu tả trong tiểu thuyết của mình ở Trung Quốc, Tây Tạng, Ấn Độ, Nepal nhưng không nơi nào có cảnh vật giống đến thế như tại Zhongdian, Vân Nam. Ý thức được giá trị của thương hiệu này, lãnh đạo Vân Nam đã quyết định đổi tên Zhongdian thành Shangrila. Chúng tôi đặt chân đến thành cổ Shangrila và thăm tu viện Shongzalin mang đậm văn hoá người Tạng, hoà mình vào những điệu múa quay vòng làm tan đi cái lạnh âm độ của xứ sở lạnh lẽo này.
Hai thành phố Côn Minh và Nam Ninh trên đường trở về mang lại cho chúng tôi những cảm giác hoàn toàn mới về sự hiện đại của những thành phố này. Tuy nhiên, mặt trái của nó chúng tôi cũng thấy được nhiều hơn.
Những phần dưới đây sẽ ghi lại những khoảnh khắc, những cung đường mà chúng tôi trải qua, cũng như những tình cảm ấm áp, những phút giây cười đùa mà những người bạn đồng hành dường như gần lại với nhau hơn.